Câu chuyện cổ tích "Công chúa ngủ trong rừng" đã nổi tiếng trên toàn thế giới trong nhiều thế kỷ và chúng ta đều biết rằng đó là sản phẩm của sự hư cấu và tưởng tượng. Thực tế, việc một người ngủ liên tục trong nhiều năm mà không rơi vào trạng thái sống thực vật chưa bao giờ được y học hiện đại thừa nhận, mặc dù đã có một số trường hợp tương tự được ghi nhận.
Người nắm giữ kỷ lục về giấc ngủ dài nhất trong lịch sử là một cô gái tên Ellen Sadler, sống tại làng Turville, Anh quốc.
Ellen Sadler (1859 - sau 1901) là người dân của Turville, một ngôi làng nhỏ ở Buckinghamshire, Anh. Sinh ra trong một gia đình nghèo khó với nhiều anh chị em, Ellen đã phải đi làm bảo mẫu từ khi mới 11 tuổi.
Khi sống xa gia đình và ở giữa những người lạ, Ellen bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Cô thường xuyên bị đau đầu, khó chịu và luôn trong trạng thái buồn ngủ. Những triệu chứng này dần nặng lên đến mức cô không thể làm việc như bình thường.
Ellen phải quay về nhà và được cha mẹ đưa đến bệnh viện. Các bác sĩ không thể chẩn đoán bệnh của cô vì những triệu chứng này rất kỳ lạ và chưa từng gặp trước đó. Sau 18 tuần điều trị mà không có tiến triển, họ đành phải cho Ellen xuất viện.
Sau khi về nhà, Ellen tiếp tục bị đau đầu dữ dội và buồn ngủ. Tình trạng của cô ngày càng xấu đi. Đến ngày 17/3/1871, theo lời kể của mẹ cô, bà Ann Frewen, khi Ellen đang cầu nguyện, cô đột nhiên lắc lư cơ thể với hai tay chắp lại, mất kiểm soát, bắt đầu co giật và mắt đảo liên tục. Khi bác sĩ Hayman đến, Ellen đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Ellen nằm bất động suốt hơn 9 năm trước khi tỉnh dậy. Trong thời gian ngủ, cô thở đều và tự nhiên, da mềm mại, cơ thể ấm áp, giống như một người khỏe mạnh, mặc dù nhịp tim hơi nhanh. Bàn tay nhỏ, gầy, các ngón tay khá linh hoạt; cơ thể có phần hốc hác; chân và bàn chân lạnh như băng, giống như của một đứa trẻ đã qua đời. Mắt và má hóp lại, trông như hồn đã rời khỏi xác, nhưng sắc da nhợt nhạt không phải là dấu hiệu của cái chết.
Đến tháng 3/1873, người ta nghĩ rằng Ellen đang chết dần. Ban đầu, cô được cho uống rượu vang ngọt đỏ, trà và sữa ba lần mỗi ngày. Khoảng 15 tháng sau, hàm của Ellen bị cứng lại. Theo đề xuất của bác sĩ Hayman, Ellen được cho ăn và uống qua một ống, đặt giữa hai chiếc răng gãy. Bác sĩ Hayman tiết lộ rằng bà Ann Frewen đã nói với ông rằng trong suốt 5 năm, Ellen không hề đi tiêu, nhưng cứ sau bốn ngày lại có "một lượng khí lớn thoát ra từ bàng quang".
Bà Ann Frewen qua đời vào tháng 5/1880. Năm tháng sau, Ellen tỉnh lại và đến tháng 11 thì "hoàn toàn hồi phục". Lúc này, cô 21 tuổi và cho biết không nhớ gì về hơn 9 năm đã qua. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của giấc ngủ dài, sức khỏe của Ellen rất yếu, cơ thể còi cọc, mắt lờ đờ. Sau khi bình phục, cô trở lại cuộc sống bình thường, kết hôn và có đến 5 người con.
Giấc ngủ kỳ lạ của Ellen đã gây ra nhiều tranh cãi. Một số người nghi ngờ về bệnh tình của cô và cố gắng tìm ra sự thật ẩn sau. Nhiều người hàng xóm cũng hoài nghi, vì gia đình Ellen kiếm được nhiều tiền từ tình trạng ngủ của cô. Ngay cả bác sĩ Hayman cũng kể rằng cha mẹ Ellen miễn cưỡng cho phép nhân viên y tế khám, đặc biệt là việc "kiểm tra khả năng cảm giác của Ellen; họ thậm chí kịch liệt phản đối đề nghị của bác sĩ Hayman về việc cho dòng điện chạy qua cơ thể Ellen khi cô đang ngủ".
Các chuyên gia y tế hiện đại cho rằng Ellen có thể mắc chứng ngủ rũ (narcolepsy), một rối loạn giấc ngủ mãn tính được đặc trưng bởi các cơn buồn ngủ đột ngột hoặc giấc ngủ bất thường. Những người mắc chứng này thường khó duy trì sự tỉnh táo trong thời gian dài, bất kể hoàn cảnh. Chứng ngủ rũ có thể gây ra nhiều rắc rối nghiêm trọng trong cuộc sống hàng ngày của bệnh nhân.
Chứng ngủ rũ là một bệnh mãn tính mà nguyên nhân hiện vẫn chưa rõ và chưa có phương pháp điều trị dứt điểm. Tuy nhiên, tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ và thay đổi lối sống tích cực có thể giúp bệnh nhân kiểm soát triệu chứng. Ngoài ra, sự hỗ trợ từ gia đình, bạn bè, đồng nghiệp và giáo viên cũng rất cần thiết để đối phó với chứng bệnh này. Chứng ngủ rũ có thể gặp ở mọi nơi trên toàn thế giới.