Có những nỗi nhớ không cần phải nói thành lời, chỉ nằm lặng lẽ trong những tờ giấy học trò, nét chữ xiêu vẹo, những hình vẽ non nớt mà đủ khiến người lớn phải nghẹn lại. Câu chuyện của một ông bố trẻ và cô con gái 7 tuổi dưới đây đang khiến rất nhiều người đọc rơi nước mắt bởi nó nhắc chúng ta về những điều giản dị nhất trong cuộc đời: gia đình, sum vầy và hy vọng.
Người bố viết: “Đây là những dòng chữ nhỏ mà cô con gái 7 tuổi của mình viết để như tự nói chuyện với mẹ, và bức tranh gia đình 3 người, con gái mình vẽ như lời tâm sự và dòng nhật ký gửi tới mẹ, bởi vợ mình đã đi tù được 1 năm và còn phải chịu án lâu năm nữa”.
Anh kể, gia đình từng rất bình yên. Bé gái mới 7 tuổi nhưng đã có tuổi thơ “vô cùng đẹp” và đặc biệt hiểu chuyện. Khi mẹ vướng vòng lao lý, hai bên nội ngoại cùng anh thống nhất giấu con vì sợ con tổn thương. Nhưng trẻ con luôn nhạy cảm hơn người lớn tưởng.
Một buổi sáng, bé thức dậy rồi bật khóc nức nở: “Bố ơi, con vừa mơ không bao giờ được gặp mẹ nữa…”.
Khoảnh khắc ấy khiến anh hiểu rằng, nỗi sợ lớn nhất của con không phải là sự thật mà là mơ hồ. Anh quyết định nói thật. “Khi biết mẹ vẫn còn sống trên đời, vẫn được gặp mẹ thì bé vui và tâm trạng khác hẳn, không còn sống trong bất an, lo sợ như trước nữa”.
Ba tháng sau, hai bố con được thăm gặp. Bé trở về, viết thư cho mẹ, bức thư run rẩy viết bằng bút mực tím, được dán cẩn thận bằng băng keo để “khỏi rách”:
“Mẹ ơi mẹ đọc thử chưa. Mẹ ơi vậy là lớp 7 con mới được gặp mẹ à. Mẹ có được ăn thịt không? Mẹ ơi trên đấy mẹ có được tổ chức sinh nhật không? Mẹ ơi mẹ cố gắng lên, con yêu mẹ, mọi người yêu mẹ. Mẹ giữ gìn sức khỏe nhé. I love you”.
Cùng với lá thư là bức tranh gia đình ba người nắm tay nhau, phía sau là căn nhà có cửa sổ nhỏ, trời có nắng, có mây và một trái tim ngay phía trên chữ “Mẹ”. Bé ghi chú từng nhân vật bằng nét chữ to, lệch dòng, rất hồn nhiên. Ở góc giấy, bé cẩn thận viết: “Con gửi mẹ một bức tranh nhé”.
Đối với người lớn, đó chỉ là một mẩu giấy nhỏ. Nhưng với đứa trẻ, đó là cách duy nhất để nói chuyện với mẹ, người đang ở một nơi không thể có internet, không thể có những cái ôm, không thể về nhà buổi tối.
Người bố trải lòng:
“Như bao người đàn ông khác, mình từng có những ước mơ và hoài bão lớn lao, nhưng bây giờ, ước mơ lớn nhất của mình chỉ là vợ mình được sớm về với gia đình và chồng con thôi”.
Anh kể thêm, trong 10 năm hôn nhân, vợ chồng cũng từng cãi vã “như bao gia đình khác”. Nhưng khi ngồi nhìn nhau qua tấm kính thăm nuôi, mọi giận hờn tan biến. “Mình nhận ra mọi chuyện đúng sai trong gia đình chẳng còn quan trọng nữa”.
Câu chuyện nhanh chóng nhận được hàng nghìn bình luận. Nhiều người gửi lời động viên:
Một người viết: “Đọc mà thấy chùng lòng. Khi thấy những điều bình thường là ước mơ của bao người, ta mới nhận ra bình thường ta mơ quá nhiều. Cuộc sống này nào có cần gì lắm ngoài sum vầy và bình an”. Một người khác nghẹn ngào: “Mình đã từng ở trong hoàn cảnh của con bạn… ước mơ con trẻ chỉ là có đủ bố và mẹ thế là quá đủ rồi”.
Có người khuyên: 7 năm nhưng nếu người vợ cải tạo tốt có thể rút ngắn thời gian lại. Bạn cố gắng nuôi con và tích góp tiền, đến lúc cần thì giúp vợ ra ngoài sớm để con có mẹ.
Có những lời nhắc nhở nhẹ nhàng: Trước khi làm gì hãy nghĩ đến cha mẹ, con cái và những người thân yêu của mình…
Nhưng trên hết, điều đọng lại là tình yêu của một người đàn ông dành cho vợ, của một đứa trẻ dành cho mẹ, và của một gia đình không đầy đủ nhưng chưa bao giờ thiếu hy vọng.
Bức tranh non nớt kia không chỉ là tranh. Đó là giấc mơ về một ngày được nắm tay mẹ đi dạo, được ăn cơm tối cả nhà, được tổ chức sinh nhật bên mẹ, những điều bình thường với nhiều người, nhưng lại là cả một bầu trời với một bé gái 7 tuổi.
Hai bố con cùng cố lên nhé!
Hiểu Đan
