Ông Giang đến từ Bắc Kinh, Trung Quốc đã chi 220.000 NDT (hơn 750 triệu đồng) để mua chiếc đồng hồ yêu thích. Mới đeo được 2 tháng, người đàn ông này vô tình làm rơi khiến mặt kính có vài vết xước. Ngay sau khi tìm được anh Lưu - thợ sửa đồng hồ có tiếng, ông đã đồng ý gửi ship món hàng này đến địa chỉ được yêu cầu thông qua dịch vụ chuyển phát nhanh.
Sau khoảng 2 ngày, anh Lưu nhận được bưu kiện. Tuy nhiên, điều anh không ngờ là trong hộp hàng do ông Giang gửi không có chiếc đồng hồ nào. Bên trong chiếc hộp chỉ có một thứ duy nhất là mảnh giấy trắng.
Không rõ lý do thế nào, anh Lưu gọi điện cho khách hàng của mình. Thậm chí, anh còn gửi cả video quay lại quá trình mở bưu kiện để khẳng định hộp hàng còn nguyên vẹn ở thời điểm nhận. Ở đầu dây bên kia, ông Giang cũng vô cùng khó hiểu về điều này. Bởi ông chính là người đóng gói chiếc đồng hồ này trước sự chứng kiến của nhân viên công ty chuyển phát.
Nhận thấy món hàng giá trị của mình bị thất lạc không rõ lý do, ông Giang liên lạc với đơn vị vận chuyển để làm việc. Tại đây, nhân viên đã kiểm tra thông tin và xác nhận ông Giang đã gửi một món hàng đến nhà anh Lưu cách đây 2 ngày. Tuy nhiên khi xem phiếu điền thông tin chuyển phát nhanh, người đại diện bưu điện cho biết khách hàng đã không chọn vào ô bảo hiểm món hàng giá trị. Nên khi đồ bị thất lạc, ông sẽ chỉ được bồi thường 10 lần phí vận chuyển, ước tính 250 NDT (hơn 800.000 đồng).
Cảm thấy khó hiểu với cách giải quyết này, ông Giang đấu tranh đến cùng. Sau khoảng 1 tháng thương lượng nhưng không đạt được kết quả mong đợi, ông Giang đã kiện công ty chuyển phát nhanh ra tòa và yêu cầu nhận được số tiền bằng đúng giá trị của chiếc đồng hồ đã bị thất lạc.
Sau khi xem xét vụ việc, toà án xác định đây là vụ việc tranh chấp hợp đồng vận tải. Bản hợp đồng xác lập giữa ông Giang và công ty chuyển phát nhanh là hợp pháp và có hiệu lực. Nên hai bên cần có nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của mình.
Theo quy định tại điều 811 và điều 832 Bộ luật dân sự Trung Quốc, đơn vị vận chuyển có nghĩa vụ vận chuyển hàng hoá đến địa điểm đã thoả thuận một cách an toàn. Công ty phải chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại nếu hàng hoá bị hư hỏng và thất lạc. Trong trường hợp này, đơn vị nơi ông Giang gửi hàng phải có trách nhiệm đền bù chiếc đồng hồ trị giá 220.000 NDT.
Về vấn đề chỉ bồi thường bằng 10 lần chi phí chuyển phát do khách hàng đã không đánh dấu vào ô bảo hiểm hàng hoá giá trị, tòa bác bỏ lập luận này của đơn vị chuyển phát nhanh. Thẩm phán cho rằng điều khoản này được in ở mặt sau của đơn đăng ký chuyển phát với cỡ chữ cực nhỏ. Công ty để định dạng này nhằm hạn chế chế sự chủ ý của khách, tránh việc bồi thường tổn thất.
Trước toà, ông Giang cũng cho biết trong quá trình làm thủ tục chuyển phát nhanh không được nhân viên tư vấn, giải thích thêm về điều khoản này. Ông chỉ được yêu cầu cung cấp địa chỉ, số điện thoại và một số thông tin liên quan khác.
Theo quy định tại điều 496, khoản 2 Bộ luật Dân sự Trung Quốc, trong trường hợp công ty chuyển phát nhanh đưa ra các điều kiện tiêu chuẩn, người đại diện đơn vị phải có nghĩa vụ nhắc nhở hoặc giải thích cho khách hàng. Nếu công ty chuyển phát nhanh không thực hiện nghĩ này, điều khoản nêu trên sẽ không có giá trị.
Sau cùng, tòa ra phán quyết yêu cầu đơn vị vận chuyển phải bồi thường cho ông Giang theo đúng quy định của pháp luật. Số tiền là giá trị của chiếc đồng hồ khách hàng mới mua, 220.000 NDT.
Công ty chuyển phát nhanh không hài lòng với phán quyết của tòa án địa phương nên đã kháng cáo lên tòa án cấp cao. Tuy nhiên, tòa án cấp cao sau khi xem xét kỹ vụ việc đã bác bỏ đơn kháng cáo và giữ nguyên bản án ban đầu.
Sau khi tuyên án, hai bên đã chấp nhận bản án và giải quyết vụ kiện theo đúng quy định của pháp luật.
Đinh Anh (Theo Toutiao)