Tôi tên Phương Nga, 35 tuổi. Tôi từng tin mình là một người phụ nữ hạnh phúc, có một mái ấm đủ đầy sau gần mười năm chung sống với chồng, thế nhưng, mọi thứ mới đây đã sụp đổ hoàn toàn.
Vào ngày Giáng sinh vừa qua, Phong – chồng tôi nói phải tăng ca. Tôi vui vẻ, dặn chồng đi cẩn thận, chẳng nghi ngờ gì dù anh khoác áo ra ngoài với gương mặt nặng trĩu.
Từ hôm ấy trở đi, Phong thay đổi rõ rệt. Anh ít nói hơn, hay ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, có lúc đang ăn cơm thì bỏ đũa giữa chừng. Những cái thở dài xuất hiện nhiều hơn cả những câu chuyện thường ngày.
Là vợ, sống với nhau gần mười năm, tôi không thể không nhận ra. Tôi hỏi, Phong chỉ cười gượng: “Anh mệt chút thôi.” Nhưng sự lảng tránh ấy lại khiến tôi càng bất an. Linh cảm của một người phụ nữ mách bảo tôi rằng, trong lòng anh đang có một cơn sóng lớn.
Tôi gặng hỏi nhiều lần. Có lần, tôi nói thẳng: “Nếu anh có chuyện gì, đừng giấu em. Em là vợ anh.” Phong im lặng rất lâu. Đến tối hôm đó, khi mọi thứ đã không thể né tránh, anh ngồi đối diện tôi, đôi tay run run, và nói ra điều khiến tôi chết lặng: anh đã ngoại tình. Không chỉ vậy, người phụ nữ ấy đang mang thai. Cô ta báo tin cho anh đúng hôm Giáng sinh.
Tôi không khóc ngay. Tôi chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng, tai ù đi như vừa nghe nhầm một điều gì đó không thể là sự thật. Phong nói cô ta dọa sẽ tung hê mọi chuyện nếu anh không “có trách nhiệm”. Anh nói anh sợ, anh hối hận, anh không biết phải làm sao.
Phong bảo, sống với tôi gần mười năm, anh biết tôi là người không thể chấp nhận phản bội. Anh biết tổ ấm này sẽ vỡ tan. Nói đến đó, anh khóc. Tôi lần đầu tiên thấy người đàn ông mình yêu khóc như một đứa trẻ. Nhưng nước mắt ấy đến quá muộn.
Tôi hỏi anh một câu duy nhất: “Anh phản bội em từ lúc nào?” Phong cúi đầu. Câu trả lời ấy không còn quan trọng nữa, bởi chỉ cần một lần phản bội thôi, niềm tin đã không thể lành lại.
Phong van xin. Anh nói sẽ không bao giờ cưới người thứ ba, chỉ là đứa trẻ vô tội, anh phải có trách nhiệm. Anh hứa sẽ quay về, sẽ bù đắp, sẽ sống tốt hơn. Nhưng tôi hiểu, từ giây phút anh nói ra sự thật, cuộc hôn nhân này đã không còn nguyên vẹn.
Tôi không thể chấp nhận một người chồng vừa là của mình, vừa là của người khác. Tôi không thể chấp nhận việc mỗi lần nhìn thấy anh, tôi lại phải nghĩ đến một đứa trẻ không phải con mình. Tôi càng không thể sống chung với sự dằn vặt, nghi ngờ và tổn thương suốt phần đời còn lại.
Chúng tôi không ồn ào, không tranh giành, không níu kéo. Chỉ là hai con người từng rất yêu nhau, giờ ngồi ký vào giấy tờ chấm dứt mười năm gắn bó. Trước mắt, tôi và con gái dọn ra ngoài.
Từ nay, tôi phải học cách sống một mình. Có những đêm rất dài, tôi nhớ những ngày cũ, nhớ một Phong từng ấm áp, từng là chỗ dựa duy nhất của tôi. Nhưng rồi tôi hiểu, ký ức đẹp không thể cứu vãn một hiện tại đã đổ vỡ.
Có những giới hạn, một khi đã bị vượt qua, thì yêu thương cũng không còn đủ sức níu giữ. Tôi chọn buông tay, vì tôi cần tôn trọng chính mình.
Tâm sự của độc giả!
