Trương Hiểu Dũng sinh năm 1974 tại tỉnh Hồ Nam (Trung Quốc), trong một gia đình nông dân nghèo, quanh năm gắn với ruộng đồng và nỗi lo cơm áo. Với cha mẹ anh, tri thức là con đường duy nhất để con trai thoát khỏi số phận lam lũ. Họ đã bán đi những tài sản quý giá nhất của gia đình, gom góp từng đồng để cho con đến trường. Đó không chỉ là một quyết định tài chính, mà là sự đánh cược cả cuộc đời vào tương lai của con.
Không phụ lòng cha mẹ, Trương Hiểu Dũng sớm bộc lộ trí tuệ vượt trội, đặc biệt ở các môn khoa học tự nhiên. Anh nhanh chóng được mệnh danh là “thần đồng” tại quê nhà. Năm 17 tuổi, vượt qua kỳ thi khốc liệt với hàng triệu thí sinh tham gia mỗi năm, Trương Hiểu Dũng trúng tuyển Đại học Thanh Hoa - ngôi trường danh giá bậc nhất Trung Quốc - với số điểm gần như tuyệt đối.
Thành tích ấy không chỉ là niềm tự hào của gia đình, mà còn của cả làng quê nghèo nơi anh sinh ra. Bởi trong khi chỉ khoảng 2% thí sinh có thể bước chân vào các trường đại học top đầu, thì tỷ lệ đỗ vào hai trường danh giá nhất là Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh chỉ vỏn vẹn khoảng 0,05%.
Tại đại học, Trương Hiểu Dũng theo học ngành Khoa học và Công nghệ Sinh học - một lĩnh vực được xem là mũi nhọn và giàu triển vọng. Trong suốt những năm đại học, anh luôn duy trì thành tích xuất sắc, liên tục nằm trong top 5 sinh viên của chuyên ngành, được thầy cô và bạn bè đánh giá cao.
Sau khi tốt nghiệp, trước mắt Trương Hiểu Dũng là hàng loạt cơ hội rộng mở. Các trường đại học, viện nghiên cứu và doanh nghiệp lớn đều ngỏ lời mời. Thế nhưng, anh đã từ chối con đường nghiên cứu để chọn làm việc cho một công ty liên doanh nước ngoài chuyên về sản phẩm hóa chất. Mức lương cao, chế độ đãi ngộ tốt và viễn cảnh ổn định tài chính khiến anh tin rằng đó là lựa chọn hợp lý, vừa đúng chuyên môn, vừa bảo đảm cuộc sống.
Thực tế lại hoàn toàn khác. Công ty không xây dựng hệ thống nghiên cứu - phát triển (R&D) tại Trung Quốc, công việc của Trương Hiểu Dũng gần như không liên quan đến ngành học. Từ một sinh viên xuất sắc ngành công nghệ sinh học, anh trở thành nhân viên chăm sóc khách hàng thuần túy.
Năm năm trôi qua, những lời hứa hẹn về cơ hội phát triển nghề nghiệp dần lộ rõ là hình thức. Doanh nghiệp chỉ chú trọng hiệu quả kinh tế, không quan tâm đến con đường dài hạn của nhân viên. Dù nhiều lần nộp đơn xin chuyển công tác, Trương Hiểu Dũng vẫn không nhận được phản hồi thỏa đáng. Sự thất vọng tích tụ từng ngày, nhưng trách nhiệm với gia đình khiến anh không dám mạo hiểm từ bỏ công việc.
Biến cố ập đến khi cha anh mắc bệnh hiểm nghèo, cần người chăm sóc thường xuyên. Trương Hiểu Dũng quyết định nghỉ việc, trở về quê. Anh nhận ra mình đã đánh mất 5 năm tuổi trẻ trong trạng thái bế tắc và không thể tiếp tục kéo dài cuộc sống ấy.
Về quê, Trương Hiểu Dũng làm việc cho một công ty bất động sản trong hai năm, nhưng thu nhập bấp bênh, tương lai mờ mịt. Ở địa phương, cơ hội việc làm phù hợp gần như không có; những công việc được xem là “tạm ổn” lại không cho phép anh dành thời gian chăm sóc gia đình.
Cuối cùng, anh chọn làm nhân viên bảo vệ tại chợ gốm sứ, gần bệnh viện nơi cha anh điều trị. Công việc giản đơn, thu nhập chỉ khoảng 2.000 nhân dân tệ mỗi tháng (tương đương 7 triệu đồng), nhưng đổi lại, anh có thể ở gần gia đình và toàn tâm chăm sóc người thân.
Khi câu chuyện về “thần đồng Thanh Hoa năm nào nay đi làm bảo vệ” lan truyền, không ít người nhìn Trương Hiểu Dũng bằng ánh mắt tiếc nuối. Có người cho rằng, nếu anh theo đuổi con đường nghiên cứu, có lẽ giờ đây đã là một giáo sư danh tiếng.
Nhưng với Trương Hiểu Dũng, anh không hối hận. Việc lựa chọn ở bên cha mẹ, dù phải từ bỏ tham vọng nghề nghiệp từng ấp ủ, là quyết định anh chấp nhận. Trong cách nhìn của riêng mình, con đường ấy có thể không mang lại hào quang sự nghiệp, nhưng là minh chứng cho lòng hiếu thảo và sự can đảm đối diện với thực tế đời sống – nơi thành công không chỉ được đo bằng danh vọng, mà còn bằng trách nhiệm và tình thân.
S.A (Nguồn: Toutiao)
