"Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là mở cặp lồng cơm và con biết rằng có người thương mình đến vậy".
Câu chữ mộc mạc ấy xuất hiện trong một bài đăng về những hộp cơm trưa của học sinh trường chuyên Nguyễn Huệ (Hà Nội) và 1 số trường chuyên khác, nhưng lại khiến rất nhiều phụ huynh lặng đi. Bởi trong đó là hình ảnh quen thuộc của không ít gia đình: những buổi sáng vội vã, những chiếc cặp lồng giữ nhiệt được xếp gọn gàng và tình thương của cha mẹ gói ghém trong từng món ăn.
Có người đã để lại bình luận rằng: “Mỹ vị nhân gian cũng không bằng cơm nhà mẹ nấu". Bởi giữa áp lực học hành, giữa những giờ học kéo dài và lịch sinh hoạt dày đặc, một bữa cơm trưa giản dị, đúng khẩu vị, đủ đầy yêu thương lại trở thành điểm tựa ấm áp nhất cho con trẻ. Đó không chỉ là chuyện ăn no mà là cảm giác được nhớ đến, được quan tâm, được tiếp thêm năng lượng để tiếp tục một ngày dài cố gắng.
Nhìn những hộp cơm được chia sẻ, dễ nhận ra điểm chung là sự giản dị. Không phải mâm cao cỗ đầy, không cần bày biện cầu kỳ. Chỉ là cơm trắng dẻo thơm, trứng ốp la lòng đào, canh bắp cải nấu tôm, bát canh rau xanh trong veo hay đĩa thịt kho cắt miếng vừa ăn. Có hộp là thịt bò xào rau củ, có hộp là cá kho, canh cải, đậu phụ luộc. Có bữa thêm trái cây tráng miệng, vài miếng táo, thanh long, lê gọt sẵn, đủ để con ăn xong bữa trưa vẫn thấy nhẹ bụng.
Rau xanh luôn có mặt, canh thường là canh thanh, dễ ăn, phù hợp để giữ nhiệt đến trưa mà không ngấy. Có những hộp cơm trông như bữa ăn tối quen thuộc ở nhà chỉ khác là được xếp gọn vào cặp lồng inox, theo con đến lớp.
Một số mẹ còn chuẩn bị nhiều hơn một chút, không phải để con ăn cho "đã", mà để con chia sẻ với bạn. Mỗi bạn một món, góp lại thành bữa trưa chung. Những bữa "buffet mini" ấy, theo lời phụ huynh kể lại, là lúc cả nhóm vừa ăn vừa cười, vừa trao đổi bài vở, vừa cảm thấy ngày học dài bỗng ngắn hơn.
Có lẽ chính vì vậy mà những hộp cơm này gây xúc động. Không phải vì đẹp, mà vì chúng mang theo nhịp sinh hoạt của gia đình vào trường học. Ở đó có sự tính toán của mẹ: món nào để riêng, món nào cho vào ngăn giữ nhiệt; sáng dậy sớm hơn bao nhiêu phút để kịp nấu; làm sao để đến trưa rau không thâm, canh không nguội. Những điều rất nhỏ, nhưng cộng lại thành một cảm giác rất lớn: con được chăm sóc.
Giữa áp lực học tập của trường chuyên, những bữa trưa như thế trở thành khoảng nghỉ êm ái. Mở nắp cặp lồng cơm, con không chỉ thấy món mình thích, mà còn thấy cả căn bếp quen thuộc, thấy buổi sáng mẹ đứng nấu trong im lặng. Và có lẽ, đó chính là lý do vì sao "cơm mẹ nấu" không chỉ là bữa ăn mà là một phần ký ức đẹp của những năm tháng đi học, nơi mỗi khi mở cặp lồng cơm, con biết rằng: có người đang thương mình rất nhiều.
Hiểu Đan
