Tôi chưa từng nghĩ có một ngày, hai cây vàng lại đủ sức làm đảo lộn cuộc sống gia đình tôi theo cách như vậy. Mọi chuyện bắt đầu rất bình thường, bình thường đến mức nếu được quay lại, có lẽ tôi vẫn sẽ làm y như thế.
Thời điểm đó, giá vàng tăng cao. Hai vợ chồng bàn nhau bán vàng để góp cổ phần mở một quán ăn chung với bạn. Hai cây vàng ấy là tài sản tích cóp nhiều năm, được cất kỹ trong két sắt đặt trong phòng ngủ. Ngoài tôi và chồng, không ai biết mật mã. Chúng tôi vẫn luôn tin rằng, đó là nơi an toàn tuyệt đối.
Tối hôm đó, sau bữa cơm, chồng tôi mở két. Anh bỗng đứng im rất lâu. Tôi còn đùa: “Sao vậy, quên mã à?”. Nhưng khi nhìn vào trong két, tôi không còn cười nổi. Hai cây vàng miếng đã không cánh mà bay.
Cảm giác lúc ấy là một khoảng trống rỗng trong đầu. Hai vợ chồng lục tung cả nhà, tìm đến từng ngóc ngách, với hy vọng mình nhớ nhầm chỗ cất. Nhưng càng tìm, chúng tôi càng tuyệt vọng. Điều đáng sợ nhất là két sắt không hề bị cạy phá. Mật mã chỉ có hai người biết.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày nặng nề. Không ai nói ra, nhưng trong lòng mỗi người đều có những nghi ngờ âm thầm. Chúng tôi không cãi vã, nhưng cũng chẳng còn thoải mái như trước. Có những ánh nhìn lặng lẽ, những câu nói bỏ lửng giữa chừng. Hai cây vàng vô hình trung trở thành vết nứt trong hôn nhân.
Người giúp việc của gia đình tôi là bà cô họ xa. Cô từ quê lên, ở cùng nhà đã hai năm. Công việc hằng ngày chỉ là quét dọn, nấu cơm buổi tối và chiều đón con gái tôi học cấp 1 về. Cô sống lặng lẽ, ít nói, chưa từng gây điều tiếng. Vì là người trong họ, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng, chưa từng đề phòng. Chính sự tin tưởng ấy đã khiến mọi chuyện trở nên đau lòng hơn.
Ban đầu, hai vợ chồng thử rà soát lại mọi khả năng. Có ai từng vào nhà sửa điện, sửa nước? Có người quen nào từng ngủ lại? Tất cả đều bị loại trừ. Không ai có đủ thời gian, cũng không ai có lý do.
Rồi những chi tiết rất nhỏ bắt đầu xuất hiện. Một chiếc áo tôi ít mặc bỗng không thấy. Một vài món đồ trong nhà vơi đi chậm rãi, khó nhận ra. Khi hỏi, cô giúp việc luôn trả lời nhanh, trơn tru đến mức không ai nghi ngờ.
Cho đến một buổi tối, khi đang ngồi tính toán lại các mốc thời gian, chồng tôi chợt nhắc: “Em còn nhớ lần em nhờ cô mở két lấy giấy tờ gửi ship lên cơ quan không?”. Câu nói ấy khiến tôi lạnh sống lưng.
Đó là gần một năm trước. Hôm ấy tôi cần gấp giấy tờ, gọi điện về trong lúc cuống cuồng. Tôi đọc mật mã két sắt qua điện thoại, hướng dẫn cô mở két để lấy giấy tờ gửi lên cơ quan. Vì nghĩ cô là người trong nhà, tôi không kiêng dè. Và sau lần đó, chúng tôi… không đổi lại mật mã.
Mọi mảnh ghép bắt đầu khớp lại với nhau. Hai vợ chồng âm thầm quan sát. Để ý từng cử chỉ nhỏ, từng cuộc điện thoại lén lút, những lần cô ra ngoài với lý do mơ hồ. Một buổi tối, chồng tôi dò hỏi chuyện tiền nong ở quê. Cô lúng túng thấy rõ.
Khi bị hỏi thẳng về hai cây vàng, cô không chối, cũng không nhận. Cô im lặng rất lâu. Rồi bật khóc. Trong tiếng khóc ấy, cô thừa nhận đã lấy vàng ngay sau ngày tôi gọi điện đọc mật mã.
Cô nói vì ham mê cờ bạc, vay nợ khắp nơi. Có vàng trong tay, cô đem bán để trả nợ rồi tiếp tục lao vào những cuộc chơi không lối thoát. Hai cây vàng bán đi từ gần một năm trước, còn gia đình tôi thì sống ngần ấy thời gian mà không hề hay biết mình đã mất tài sản.
Sau đó, chúng tôi trình báo công an. Mọi việc được làm rõ. Nhưng cảm giác an toàn trong chính ngôi nhà của mình thì không còn nguyên vẹn nữa.
Điều khiến tôi day dứt nhất không phải là hai cây vàng, mà là sự chủ quan của chính mình. Chỉ một lần tin tưởng tuyệt đối, một lần không đổi mật mã, đã dẫn đến hậu quả kéo dài gần một năm trời. Có những bài học, khi nhận ra thì đã quá muộn. Và có những mất mát, dù không còn nhìn thấy bằng mắt, vẫn để lại vết hằn rất sâu trong lòng người.
(Tâm sự của độc giả)
Kim Tiền
