Tôi có duy nhất cô con gái đang học lớp 11. Vì là con một nên tôi khá chiều con bé. Từ nhỏ đến lớn, cháu được bố mẹ dành trọn yêu thương, quan tâm. Cháu không phải san sẻ tình cảm, đồ chơi, sự quan tâm với bất kì ai nên khi lớn hơn, con gái tôi có phần ích kỷ, không quan tâm đến cảm xúc của mọi người xung quanh.
Tình hình nghiêm trọng hơn kể từ khi con tôi lên lớp 8, cháu gần như bỏ ngoài tai sự chỉ bảo của tôi. Do chồng tôi là thường xuyên đi công tác nên việc nuôi dạy con do tôi đảm nhiệm. Tôi bất lực và không biết giãi bày cùng ai. Gần đây, 2 mẹ con tôi không tìm được tiếng nói chung. Không ít lần định trò chuyện với con, nhưng con gái tôi luôn tỏ vẻ khó chịu, dỗi hờn. Điều đó càng khiến tôi bực mình.
Và tôi với con đã chiến tranh lạnh với nhau suốt nhiều tháng qua. Tôi luôn cho rằng lỗi ở con gái, chứ không phải bản thân tôi. Tôi trách móc con bé vì thường xuyên đi học muộn, điểm kém, thức khuya dùng điện thoại. Đỉnh điểm vào buổi tối thứ 6 tuần trước, tôi đọc lén tin nhắn điện thoại của con. Tôi đã sốc khi thấy con gái nhắn tin yêu đương mùi mẫn với một cậu bạn học lớp trên cùng trường. Hai đứa trẻ thản nhiên xưng hô "vợ", "chồng", gửi clip gợi cảm cho nhau khiến tôi nóng mặt. Ngoài ra, bọn trẻ còn nói xấu phụ huynh, thầy cô giáo và bạn bè cùng lớp, cùng trường.
Tôi "nổi trận lôi đình" gọi con ra phòng khách nói chuyện. Chưa kịp nghe con thanh minh, tôi đã vung tay cho con một cái tát đau điếng kèm lời nhiếc móc: "Mẹ cho mày ăn học chứ để mày làm mấy chuyện này à? Không lo học hành, sớm ngày chỉ yêu đương nhăng nhít".
Con ngỡ ngàng bật khóc, nhìn tôi bằng ánh mắt phẫn uất rồi lao ra khỏi nhà, sang nhà ông bà ngoại cách đó không xa. Tối hôm đó, con không về nhà, còn tôi trằn trọc cả đêm. Khi đã bình tĩnh, tôi hối hận vô cùng vì đã hành xử với con như vậy khi chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện. Tôi nhận ra, con gái đã 15, 16 tuổi, đã là một thiếu nữ chứ không còn bé bỏng trong vòng tay tôi nữa. Và việc con có rung động đầu đời là chuyện khó tránh khỏi. Đáng lẽ tôi nên tỉ tê trò chuyện với con, hướng con đến tình cảm trong sáng thay vì quát mắng con.
Tôi sẽ thay đổi để trở thành một bà mẹ tâm lý, hiểu con hơn...
Nhớ lại bộ phim "Sex Education" mới được đồng nghiệp giới thiệu cho xem hôm trước, tôi thấy mình chẳng khác gì ông bố Michael Groff độc đoán, tiêu cực, nghiêm khắc đến cực đoan.
Trong ba mùa phim đầu tiên, mối quan hệ của cha con Adam khá căng thẳng và cả hai dường như không tìm được bất kỳ sự kết nối nào. Luôn là kẻ thất bại trong mắt bố, Adam chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hay được sống là chính mình.
Trong phim, một câu thoại khiến tôi xúc động rơi nước mắt. Đó là lời bộc bạch của Adam dành cho ông Michael Groff: "Con ước mình là một đứa trẻ bình thường, có một người cha bình thường".
Tuy nhiên, trong mùa 4 của Sex Education, mối quan hệ của cả hai đã thay đổi theo chiều hướng tích cực. Michael học cách tiết chế cảm xúc, đi trị liệu tâm lý và dành nhiều thời gian để thấu hiểu, xoa dịu những vết thương lòng của con trai. Adam, sau khi thoát khỏi sự quản giáo nghiêm ngặt của bố, vẫn luôn chứng minh giá trị bản thân và trở thành người có ích cho cộng đồng.
Khoảnh khắc Michael bày tỏ tình thương dành cho con trai trong mùa 4 có lẽ là một trong những điều nổi bật góp phần tạo nên một cái kết trọn vẹn cho loạt phim.
Sau cùng, ông bố tưởng như sẽ chẳng bao giờ thay đổi, sẽ chẳng bao giờ dám thể hiện tình cảm với con trai đã dũng cảm thốt lên: "Adam, bố rất quý con. Bố rất thương con".
Câu nói đó đã khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi tự hỏi bản thân: Đã bao lâu, tôi không thể hiện tình cảm với con, không lắng nghe con chia sẻ mọi điều? Và tôi đã dần thay đổi, tôi học cách tôn trọng, thấu hiểu, đồng cảm với con hơn. Giờ tôi và con như 2 người bạn với nhau, con cũng đã sẵn sàng tâm sự với tôi, không còn khoảng cách như trước nữa.