* Dưới đây là chia sẻ của một ông bố Trung Quốc:
Tôi từng nghĩ rằng Tây Du Ký chỉ là một bộ phim dành cho trẻ con, nơi những nhân vật phi thường vượt qua thử thách để tìm kiếm chân kinh. Nhưng kể từ khi trở thành một người bố, mỗi lần ngồi xem lại bộ phim này cùng con trai, tôi lại nhìn thấy một điều hoàn toàn khác: Đây là một kho tàng bài học về cách làm cha, cách dẫn dắt và dạy dỗ con cái trong cuộc sống.
Trong gia đình nhỏ của tôi, tôi luôn tự coi mình là một "Đường Tăng" – người dẫn dắt con mình vượt qua chặng đường đầy khó khăn để trưởng thành. Đường Tăng không chỉ là người đi tìm chân kinh, mà ông còn là một người thầy, một người cha tinh thần của ba đồ đệ: Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Tăng. Mỗi nhân vật ấy đại diện cho những tính cách, hành vi khác nhau mà tôi cũng nhìn thấy ở con mình - và cả chính bản thân tôi.
Tôn Ngộ Không là hiện thân của sự thông minh, mạnh mẽ và đôi khi bốc đồng. Trư Bát Giới thì lại lười biếng, tham lam, thường xuyên bị cám dỗ. Sa Tăng thì nhẫn nhịn, trung thành nhưng cũng thiếu sự sáng tạo và quyết đoán. Nhìn vào con trai, tôi nhận ra rằng con đôi lúc là một "Tôn Ngộ Không" – luôn tò mò, tràn đầy năng lượng nhưng cũng dễ mất kiểm soát cảm xúc. Có lúc, con lại giống một "Trư Bát Giới" nhỏ bé, thích ăn kẹo và lười học bài. Và đôi khi, tôi ước gì con có thể học hỏi một chút từ "Sa Tăng" – biết nhẫn nại và làm mọi thứ một cách cần cù.
Điều làm tôi ngưỡng mộ nhất ở Đường Tăng không phải là sức mạnh hay trí tuệ, mà chính là lòng kiên nhẫn và cách ông xử lý những "đứa trẻ lớn" của mình. Ông không bao giờ từ bỏ đồ đệ, kể cả khi Ngộ Không bỏ đi hay Bát Giới gây rắc rối. Thay vào đó, ông dùng lòng bao dung và những nguyên tắc rõ ràng để dẫn dắt họ trở lại con đường chính đạo. Điều này khiến tôi suy nghĩ rất nhiều về cách mình phản ứng mỗi khi con phạm lỗi. Có phải tôi đã quá nóng nảy? Có phải tôi đã quên rằng việc dạy con cần cả một hành trình dài, và điều quan trọng nhất là phải kiên nhẫn và đồng hành cùng con, giống như Đường Tăng đồng hành cùng đồ đệ?
Hành trình của thầy trò Đường Tăng là một chuỗi những thử thách đầy ẩn dụ. Đó không chỉ là những con yêu quái, những âm mưu hiểm độc mà họ phải đối mặt, mà còn là bài học về cách vượt qua chính mình. Với tư cách là một người cha, tôi nhận ra rằng dạy con cũng chính là giúp con đối mặt với những "yêu quái" trong cuộc sống – có thể đó là sự lười biếng, tính ích kỷ, hay nỗi sợ hãi khi phải thử thách bản thân.
Tôi nhớ có lần con trai tôi làm bài kiểm tra toán nhưng bị điểm kém, con buồn bã, thậm chí còn từ chối làm lại vì sợ sẽ thất bại lần nữa. Khi ấy, tôi đã nghĩ đến cách Đường Tăng đối xử với Tôn Ngộ Không mỗi khi đồ đệ này làm sai. Ông không trách mắng nặng nề, cũng không ép buộc, mà kiên nhẫn phân tích và khuyến khích Ngộ Không nhìn lại lỗi lầm của mình để sửa chữa. Tôi đã chọn cách ấy - ngồi xuống cùng con, nhẹ nhàng hỏi con lý do tại sao lại sai, cùng con làm lại từng bài toán một. Kết quả không chỉ là những phép tính đúng, mà còn là niềm tin con tìm lại được ở chính mình.
Một điều tôi học được từ bộ phim là mỗi người con đều có cách giáo dục riêng. Tôn Ngộ Không mạnh mẽ, cần được kìm hãm bằng sự bình tĩnh và nguyên tắc. Trư Bát Giới lười biếng, cần được khích lệ và định hướng. Sa Tăng nhẫn nại nhưng thiếu sáng tạo, cần được động viên để dám bước ra khỏi vùng an toàn. Cũng giống như Đường Tăng, tôi nhận ra mình cần hiểu tính cách của con để dạy dỗ con hiệu quả hơn.
Tôi cũng không quên rằng Đường Tăng luôn nhắc nhở đồ đệ của mình về mục tiêu lớn lao - đó là "lấy kinh". Trên hành trình dài ấy, ông không bao giờ cho phép họ quên đi lý do mình bắt đầu. Là một người bố, tôi hiểu rằng việc nuôi dạy con không chỉ là giúp con vượt qua từng ngày mà còn phải truyền cảm hứng để con có một mục tiêu lớn hơn trong cuộc đời. Đó có thể là trở thành một người tử tế, một người biết yêu thương và trách nhiệm, hay đơn giản là một người luôn biết cố gắng.
Tây Du Ký cũng nhắc nhở tôi về tầm quan trọng của sự đồng hành. Đường Tăng không chỉ là một người thầy, mà còn là một người bạn của các đồ đệ. Ông lắng nghe họ, chia sẻ những khó khăn, và thậm chí đôi khi còn dựa vào họ để vượt qua thử thách. Là bố, tôi cũng muốn mình là người mà con có thể tin tưởng và tâm sự. Dù con còn nhỏ hay đã trưởng thành, tôi mong mình có thể luôn là người bạn đồng hành để con không cảm thấy cô đơn trên hành trình cuộc sống.
Một bài học nữa mà tôi không thể không nhắc đến là lòng bao dung. Trong Tây Du Ký, có những lúc đồ đệ phạm lỗi, có lúc họ cãi lời thầy. Nhưng Đường Tăng không bao giờ từ bỏ họ. Ông tin rằng dù họ có sai lầm, họ vẫn có thể sửa đổi và tiến bộ. Tôi nhận ra rằng, khi làm bố, sẽ có những lúc con làm tôi thất vọng, nhưng điều quan trọng nhất là không bao giờ để sự thất vọng ấy làm lu mờ tình yêu và lòng tin tôi dành cho con.
Giờ đây, mỗi tối ngồi xem Tây Du Ký cùng con trai, tôi không chỉ đơn thuần giải trí mà còn tự nhắc nhở mình về những bài học quý giá ấy. Làm cha không phải là áp đặt con phải đi theo con đường tôi đã chọn, mà là cùng con vẽ nên hành trình riêng của con, giống như Đường Tăng đã làm với các đồ đệ của mình.
Tôi không biết liệu con trai tôi sau này có nhớ gì về những buổi tối chúng tôi cùng nhau xem Tây Du Ký, nhưng tôi hy vọng rằng thông qua những cuộc trò chuyện và chia sẻ, con sẽ nhận ra rằng bố mình luôn ở đây - không phải để áp đặt hay chỉ trích, mà để đồng hành và yêu thương.
Với tôi, Tây Du Ký không chỉ là một bộ phim. Đó là cuốn sách giáo khoa về cách làm cha, cách đối mặt với những thử thách trong cuộc sống, và trên hết, cách yêu thương và dạy dỗ con mình. Tôi tin rằng, hành trình làm cha cũng chính là một hành trình lấy kinh – đầy khó khăn, nhưng cũng tràn ngập ý nghĩa và niềm vui.
Đông