Tại thành phố Nghi Thành (tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc), một học sinh tiểu học vừa nhận điểm 44 trong bài kiểm tra Toán trong khi số điểm tối đa là 100. Khi cô giáo đang định rà lại từng lỗi sai của bài của em để chuẩn bị giảng lại cho lớp, một dòng chữ viết bằng mực đen đã thu hút sự chú ý của cô:
"Chào cô giáo. Gặp phải học sinh kém chắc cô sẽ thấy buồn lòng. Mong cô thông cảm".
Nét chữ còn run, hơi nguệch ngoạc, có vài chỗ sửa lại nhưng từng chữ đều ngay ngắn, cẩn trọng. Cô Khâu - cô giáo trong sự việc kể lại, khoảnh khắc đọc được lời nhắn, cô bỗng thấy sống mũi cay cay. Là giáo viên, cô hiểu hoàn cảnh của từng học sinh trong lớp. Em học sinh vừa thi được điểm kém có bố mẹ đi làm xa quanh năm, việc học và sinh hoạt của em chủ yếu do ông chăm. Em hơi nghịch, đôi khi lơ đãng trên lớp, điểm số thường ở mức trung bình thấp.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một lời nhắn như vậy. Tôi thấy thực sự cảm động", cô chia sẻ.
Sau khi đọc được lời nhắn của ông nội học trò, cô Khâu đã gọi điện lại ngay cho ông. Trong cuộc trò chuyện, ông liên tục nói "cảm ơn cô", "mong cô chỉ bảo thêm". Cô cũng nhẹ nhàng giải thích những lỗi kiến thức của cháu, hướng dẫn cách kèm cháu học ở nhà và dặn ông đừng quá lo lắng.
Hôm sau, cô còn viết thêm một dòng động viên ngay dưới điểm số: "Lỗi đâu sửa đó, chúng ta cùng cố gắng. Cô tin con sẽ tiến bộ".
Trên thực tế, trường hợp của cậu bé trên không hề hiếm. Sự phổ biến của làn sóng lao động nhập cư khiến hàng triệu trẻ em Trung Quốc rơi vào cảnh "trẻ ở lại quê - cha mẹ xa nhà", còn việc chăm sóc dồn lên vai ông bà.
Người ông trong câu chuyện đã hơn 60 tuổi, trình độ học vấn không cao, nhiều kiến thức mới trong sách vở ông không theo kịp. Buổi tối ngồi cạnh cháu làm bài, gặp bài khó ông chỉ biết nói: "Con cố nghĩ thêm nhé, mai hỏi cô giáo". Ông thương cháu nhưng cũng thấy bất lực, sợ mình không đủ sức hỗ trợ. Lần này cháu chỉ được 44 điểm, nỗi lo ấy càng rõ hơn, đến mức ông viết dòng chữ xin lỗi kia, vừa là tự trách bản thân, vừa là nỗi lo cháu bị thầy cô phiền lòng.
Với ông bà, việc nuôi cháu không chỉ là lo cơm áo mà còn là gánh vác thêm cả trách nhiệm giáo dục. Nhưng khoảng cách thế hệ, hạn chế kiến thức cùng sự thiếu thốn của trẻ khi bố mẹ không ở bên khiến việc ấy trở nên gian nan. Dòng chữ ngắn ngủi kia là sự cô đơn và nỗ lực thầm lặng của biết bao người ông, người bà.
Sau khi câu chuyện được đăng tải, nó đã nhanh chóng leo lên top thảo luận mạng xã hội Trung Quốc. Hàng chục nghìn bình luận để lại suy nghĩ đầy tâm tư và xúc động:
- Trên bài kiểm tra 44 điểm, ông dùng những nét chữ mộc mạc nhất để viết nên một bài học về sự cảm thông. Giáo dục không chỉ là truyền đạt kiến thức, mà còn là sự soi sáng lẫn nhau của những tâm hồn. Sự tôn trọng và trách nhiệm vượt qua khoảng cách thế hệ ấy chính là liều thuốc tốt để hóa giải nỗi lo âu giáo dục
- Lời nhắn của ông thể hiện sự thẳng thắn nhìn vào thực tế học tập của cháu và sự thấu hiểu với công việc của giáo viên, chân thành và giản dị. Trong nhiều gia đình có trẻ bị bỏ lại, ông bà buộc phải gánh trách nhiệm dạy dỗ, nhưng sức lực và kiến thức đều có hạn. Nỗi áy náy và lo lắng của họ được gửi gắm cả trong mấy dòng chữ ấy. Giáo viên cảm động, còn chúng ta nhìn thấy rằng thái độ của phụ huynh quan trọng hơn điểm số rất nhiều.
- Giáo dục vốn không phải trận tuyến đối đầu, mà là đôi bên nắm tay nhau vì một đứa trẻ.
Nhiều giáo viên viết rằng họ cũng từng mệt mỏi vì áp lực điểm số, nhưng chỉ một lời cảm thông nhỏ thôi cũng đủ khiến họ có thêm động lực để yêu nghề. Còn bạn, bạn nghĩ sao về câu chuyện?
Tổng hợp
Thiên An
