* Dưới đây là bài tâm sự về trải nghiệm đi học lớp khó quên hồi đầu năm nay của một người đàn ông tên Lý Hoa (Trung Quốc) trên nền tảng Sohu.
Khi không khí Tết vẫn còn tràn ngập, khi đang ngồi trước màn hình máy tính và lật dở lại những tin nhắn đã cũ cùng bạn bè, lòng tôi bỗng thấy bồi hồi. Một suy nghĩ vụt lên trong đầu tôi về việc tại sao tôi không thử rủ các bạn đi họp lớp vào ngày mùng 7 Tết này nhỉ. Nghĩ là làm, tôi lập tức nhắn tin vào trong nhóm lớp.
"Chẳng mấy chốc đã hết kỳ nghỉ và sắp phải đi làm lại rồi, chúng ta có nên tụ tập một lần không?", tôi mở lời.
"Đúng ý tôi! Lý Hoa, cậu tổ chức đi, tôi sẽ là người đầu tiên đăng ký!", Vương Cường vẫn luôn là người nhiệt tình nhất trong lớp.
“Kế hoạch như nào nhỉ? Địa điểm đã định chưa?", câu hỏi của Trương Tĩnh luôn thực tế như vậy.
"Mùng 7 chiều 5 giờ, cứ ở chỗ cũ bọn mình hay đi ấy. Mọi người thấy thế nào?", tôi đưa ra ý kiến của mình.
"Được đấy, cái món thịt lợn xào dưa chua ở đấy đúng là số 1 luôn", Lý Cương đáp.
Sau sự mở lời của tôi, các thành viên trong lớp nhiệt tình hưởng ứng, tin nhắn cứ “ting ting” suốt như pháo hoa ngày Tết. Vì là người khởi xướng, nên lần này, tôi sẽ là người tổ chức chính, lo chu toàn mọi chuyện.
Cuối cùng, ngày họp lớp cũng đến. Nhà hàng Hải Đường ở địa phương - nơi mà chúng tôi đã ghé qua không biết bao nhiêu, vẫn náo nhiệt như mọi khi. Cái bàn tròn lớn gần cửa sổ đã sớm bị Trương Cường giữ trước, cậu ấy luôn như vậy, đối với bạn bè rất nhiệt tình và chu đáo.
Mọi người lần lượt có mặt đầy đủ, tiếng cười nói không ngớt, như thể trở lại với những ngày tháng tuổi học trò vô lo vô nghĩ.
"Tôi nói này, đầu tóc của cậu là thế nào vậy, còn phong cách hơn hồi cấp 3 nữa kìa!", Lý Cương trêu chọc tôi, khiến cả bàn cười ồ lên.
"Ai nói không cơ chứ, nhìn là biết người ta biết người ta phong cách lắm rồi!", Trần Liễu chen vào.
"Thôi được rồi, đừng cười tôi nữa, vì buổi tụ tập hôm nay nên tôi mới phải tóc vuốt vuốt keo các thứ các thứ đấy chứ", tôi đáp lại một cách ngượng ngùng.
Chúng tôi đang cười nói vui vẻ thì Vương Minh đến. Cậu ấy luôn đến muộn, đấy là “thương hiệu” của Vương Minh. Nhưng ngay khi cậu bước vào cửa đã mang theo tiếng cười vui vẻ.
"Vương Minh cuối cùng cũng đến rồi, còn nhớ lần trước chơi bi-a không?", Trương Cường hỏi một cách nghiêm túc.
"Ôi, nhớ chứ nhớ chứ, không phải tôi đã đến đây sao", Vương Minh đáp lại
Các món ăn lần lượt được phục vụ, và chủ đề cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng ngày càng trở nên sôi nổi hơn. Khi nhớ lại những chuyện đã qua khi còn lại học sinh, thảo luận về cuộc sống và kế hoạch tương lai của mỗi người, trong lòng ai nấy đều cực tự hào.
Thời gian trôi qua, năm tháng như nước chảy đá mòn, nhưng tình bạn của chúng tôi lại vô hạn như không bao giờ phai mờ.
Tôi nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy hơi bối rối. Cuộc tụ họp lần này, ban đầu chỉ có 15 người báo tôi rằng sẽ tới, nhưng có vẻ như có một số thành viên trong lớp dù trước đó bận việc song sau thu xếp được công việc hoặc vì thấy thực sự hứng thú nên vẫn đến góp vui, thành thử cuối cùng đã có tới 21 người tới. Nếu vậy thì 1 bàn sẽ không đủ, thế là tôi đã huy động mọi người xếp thêm bàn để ngồi cho thoải mái.
"Lý Hoa, lần này cậu tổ chức một buổi tụ họp quy mô lớn nhỉ!," Trương Tĩnh cười nhẹ và nói.
"Ôi, cái này quả thật là ngoài dự đoán của tôi", tôi đáp.
Trong lúc đấy, em gái tôi, Tiểu Phương, chủ động đề nghị: "Anh trai, em có nên đi xuống siêu thị bên dưới mua thêm ít thứ không?".
"Được, mua ít đồ uống và đồ ăn vặt đi, tiện thể xem xem còn gì để thêm món nhé", tôi đáp lại.
Tiểu Phương gật đầu vội vàng đi ra, còn ở đây trong phòng khách, cuộc trò chuyện vẫn sôi nổi. Vương Cường vỗ nhẹ vào vai tôi, cười nói: "Lý Hoa, không ngờ cậu đã trở thành một chủ nhà nhiệt tình như vậy, nhiều năm không gặp, cậu thay đổi nhiều quá".
"Thay đổi là chắc chắn rồi, tôi phải cố gắng nghĩ cách tiếp đãi cho tốt", tôi vẫn hơi bối rối.
Lúc này, trong lòng tôi dâng một cảm xúc ấm áp. Mặc dù trong quá trình chuẩn bị cho buổi tụ họp gặp phải không ít khó khăn, nhưng cuối cùng với sự cố gắng của mọi người, mọi chuyện đều đã được giải quyết một cách trọn vẹn. Sự giúp đỡ đầy nhiệt tình, cùng với những tiếng cười ấm áp đã tạo lên một buổi họp lớp tuyệt vời.
Không khí sôi nổi của buổi tụ họp bỗng chốc vụt tắt khi Trương Tĩnh bất ngờ ngất xỉu. Mọi người đều bị sự cố bất ngờ này làm cho hoảng sợ, lập tức vây quanh Trương Tĩnh.
"Gọi cấp cứu nhanh lên!", tôi hốt hoảng kêu lên. Mọi người nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, còn Trần Liễu thì quỳ xuống bên cạnh Trương Tĩnh, cố gắng sơ cứu cho cô.
"Trương Tĩnh, Trương Tĩnh, cậu bị làm sao vậy?", Trần Liễu lo lắng lắc người Trương Tĩnh đang hôn mê.
Chẳng bao lâu sau, tiếng còi xe cứu thương từ xa vang đến, không khí căng thẳng dần được xoa dịu nhờ sự hỗ trợ của nhân viên y tế. Đến khi Trương Tĩnh được đặt lên cáng, cả căn phòng rơi vào trang thái im lặng.
"Sao lại thế này cơ chứ? Chẳng phải Trương Tĩnh luôn rất khỏe mạnh sao?", Lý Cương nói một cách bối rối.
"Tôi nhớ cậu ấy có nhắc qua, cậu ấy mắc một căn bệnh hiếm gặp. Nhưng mà chưa bao giờ thấy cậu ấy có triệu chứng nghiêm trọng cả", Vương Minh nhớ lại.
Sau khi Trương Tĩnh được đưa đến bệnh viện, những người bạn còn lại đã yên lặng khá lâu. Lúc này, Vương Cường từ từ đứng lên, phá vỡ sự im lặng: "Mọi người đừng quá lo lắng. Các bạn biết đấy, tôi ở nước ngoài suốt, thực sự thì tôi luôn theo dõi tin tức của mọi người ở quê nhà. Thấy mọi người ai nấy đều đạt được thành tựu, trong lòng tôi thực sự rất vui”.
"Vương Cường, cậu không phải đang khởi nghiệp sao? Nghe nói cậu làm khá tốt lắm đấy", Trần Liễu tò mò hỏi.
"Ừ, đúng vậy", Vương Cường cười.
"Thực ra bước vào con đường khởi nghiệp không hề dễ dàng, nhưng tôi vẫn kiên trì theo đuổi".
"Có thể chia sẻ một số kinh nghiệm thành công cho chúng tôi không?", Lý Cương đề xuất.
"Tất nhiên là có thể. Các bạn cũng biết đấy, tôi ban đầu chỉ là một lập trình viên bình thường...", Vương Cường bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình với mọi người.
Và như thế, trải nghiệm của Vương Cường như một hồi tưởng ấm áp, từ từ làm cho không khí của buổi tụ họp trở nên sôi động trở lại. Mọi người ngồi quây quần bên nhau, nói về những trải nghiệm của bản thân và kế hoạch cho tương lai.
"Những gì cậu nói không sai, Vương Cường. Thực ra, mỗi người chúng ta đều có thể phải chịu đựng những khó khăn không ai biết đến", Trần Liễu đột nhiên xen vào.
"Đúng vậy, cứ như Trương Tĩnh, chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy lại luôn phải đấu tranh với bệnh tật", Lý Cương thở dài nói.
"Cuộc sống chính là những thách thức liên tiếp cần trải qua", tôi nói một cách đầy cảm xúc.
"Nhưng chỉ cần chúng ta có lòng tin, đối mặt với khó khăn, cuối cùng luôn có thể nhìn thấy hy vọng", Vương Cường động viên.
Buổi tụ họp này, mặc dù đã trải qua những bất ngờ, nhưng trong lòng mọi người đều ấm áp và hạnh phúc đến lạ. Dù trong hoàn cảnh khó khăn, cũng phải dũng cảm tiến lên, theo đuổi cuộc sống thuộc về mình. Tình huống bất ngờ của Trương Tĩnh dù khiến người ta xót xa, nhưng tình bạn của mọi người đã sưởi ấm khoảng không lạnh lẽo.
Theo Sohu
Đông