Mười năm trôi qua kể từ ngày Reply 1988 lên sóng, bộ phim vẫn đều đặn được nhắc lại mỗi khi người ta muốn nhớ về gia đình, về tuổi trẻ và những điều chưa kịp nói. Nhưng có lẽ, hiếm phân đoạn nào khiến khán giả “bùng nổ” cảm xúc như cảnh Duk Sun òa khóc trong ngày sinh nhật và đây cũng chính một cảnh phim từng được ghi chú là “bùng nổ” ngay trong kịch bản. Giờ đây, sau một thập kỷ, khoảnh khắc ấy vẫn âm thầm chạm vào tim rất nhiều người.
Phân đoạn ấy chẳng có cao trào kịch tính, chỉ là một chiếc bánh sinh nhật với vài ngọn nến được thay vội vì trước đó là sinh nhật của chị gái và hai chị em Duk Sun thường được gộp tổ chức chung cho tiết kiệm. Một cô bé bật khóc, chỉ vì cảm giác… chẳng ai thực sự lắng nghe mình. Chính sự giản dị, tưởng chừng bình thường ấy lại khiến cảnh phim trở thành tấm gương phản chiếu nỗi lòng của biết bao đứa con trong các gia đình. Chúng là những đứa trẻ lớn lên với câu quen thuộc: "Thôi nhường đi", "Có gì đâu mà"...
Trong Reply 1988, Duk Sun không phải đứa trẻ bị bỏ rơi, cũng chẳng phải nạn nhân của sự ghẻ lạnh. Nhưng Duk Sun - người con thứ ở giữa lại luôn là người đứng sau trong những khoảnh khắc rất nhỏ: sinh nhật tổ chức chung với chị gái, quà tặng luôn được “chia đôi” và những mong muốn cá nhân thường bị xếp sau sự thuận tiện của cả nhà. Đến một ngày sinh nhật của mình nhưng thực chất chẳng phải của mình, Duk Sun đã bật khóc nức nở. Duk Sun cuối cùng cũng có thể nói ra nỗi lòng của bản thân khi bị bố mẹ phân biệt đối xử ngay tại sinh nhật của chị gái.
"Con đã bảo là không tổ chức cùng chị rồi mà"
"Tại sao lúc nào cũng không nghe con nói hết vậy?"
"Tại sao chỉ có con tên là Duk Sun?"
...
Những câu thoại ngắn, vụn vặt, nhưng lại giống như tiếng lòng của rất nhiều người con đã từng im lặng quá lâu. Bởi họ tin tình yêu ấy đôi khi đi kèm với sự vô tình. Không ai cố ý làm tổn thương Duk Sun, nhưng cũng không ai thật sự dừng lại để hỏi: "Con có ổn không?".
Sau phản ứng đó, bố Dong Il sau đó đã mua riêng một chiếc bánh kem để nói lời xin lỗi con gái: "Lúc mới ra đời, bố đã làm bố đâu. Đó cũng là lần đầu tiên bố làm bố. Con gái à, hãy tha thứ cho bố mẹ nhé".
Nỗi lòng của nhiều đứa con được phản ánh chỉ trong 1 cảnh phim
Điều khiến cảnh phim trở nên ám ảnh không phải là nước mắt của Duk Sun, mà là phản ứng của mẹ cô bé. Ban đầu, bà khó chịu, bối rối, thậm chí trách con vì "làm quá lên". Nhưng rồi, khi Duk Sun khóc đến cạn nước mắt, người mẹ ấy mới lặng đi. Bà chưa từng nghĩ rằng sự công bằng trong suy nghĩ của người lớn, đôi khi lại là bất công trong cảm nhận của trẻ nhỏ.
Reply 1988 luôn giỏi ở điểm này khi không tạo ra người xấu, chỉ có những con người vụng về trong cách yêu thương nhau. Bố mẹ Duk Sun không sai, nhưng họ cũng không hoàn toàn đúng. Và Duk Sun cũng không đòi hỏi điều gì quá lớn - cô bé chỉ muốn được coi là một cá thể riêng biệt, không phải "đứa con đứng sau sự tiện lợi của gia đình".
Có lẽ vì thế, sau 10 năm, phân đoạn này vẫn khiến người ta khóc. Bởi khi xem lại, rất nhiều người chẳng phải là Duk Sun nữa. Họ đã trở thành bố mẹ, anh chị, hoặc những người lớn đang vô tình lặp lại vòng tròn cũ. Cảnh phim không chỉ khiến người ta thương Duk Sun, mà còn khiến người ta tự hỏi: Liệu mình có đang lắng nghe đủ chưa?
Trong xã hội nơi gia đình luôn được đặt lên hàng đầu, việc hy sinh cái tôi cá nhân vì tập thể thường được coi là điều hiển nhiên. Nhưng Reply 1988 nhắc chúng ta nhớ rằng ngay cả trong một gia đình yêu thương, mỗi đứa con vẫn cần được nhìn nhận, được gọi đúng tên, và được tôn trọng cảm xúc của mình. Sự trưởng thành không nên được đánh đổi bằng việc im lặng chịu đựng.
Mười năm trước, cảnh Duk Sun khóc khiến người xem nghẹn ngào. Mười năm sau, cảnh ấy vẫn còn nguyên sức nặng chỉ khác là, nó không còn là câu chuyện của một nhân vật trong phim, mà là câu chuyện của rất nhiều gia đình ngoài đời thực. Và có lẽ, điều đẹp nhất mà Reply 1988 để lại chính là lời nhắc nhẹ nhàng rằng yêu thương không chỉ là cho đi, mà còn là lắng nghe nhất là với những người thân yêu nhất của mình.
Đông
