Nếu không có buổi nói chuyện ấy, có lẽ giờ này tôi đã là vợ của anh, người đàn ông tôi từng tin rằng sẽ cùng mình đi hết quãng đời còn lại. Đám cưới đã được chuẩn bị gần xong. Thiệp mời gửi đi hơn nửa, váy cưới treo ngay ngắn trong tủ, mẹ tôi mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại chuyện cỗ bàn, họ hàng, giọng vừa háo hức vừa thấp thỏm. Tôi cũng từng nghĩ, chỉ cần bước qua được ngày cưới, mọi khó khăn rồi sẽ lùi lại phía sau.
Chúng tôi quen nhau hơn ba năm, yêu nhau đủ lâu để nghĩ rằng tình cảm có thể bù đắp cho tất cả. Khi nói đến chuyện cưới xin, hai bên gia đình đã gặp mặt, thống nhất ngày giờ, sính lễ, mâm cỗ. Tôi đã thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cùng mọi thứ cũng đi đúng hướng. Tôi không ngờ rằng, thứ chờ đợi mình lại là một cú rẽ quá đau, đến vào đúng lúc tôi ít phòng bị nhất.
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến ngày cưới, anh hẹn tôi ra quán cà phê quen thuộc. Ánh mắt anh hôm đó khác hẳn, không còn ấm áp như những lần trước. Anh nói gia đình anh “bàn lại” và cảm thấy một vài chuyện "chưa được yên tâm" . Rồi anh chậm rãi nói ra từng yêu cầu: Nhà tôi cần hỗ trợ thêm một khoản tiền sau cưới và ít nhất hai vợ chồng phải có một chiếc ô tô đứng tên chung, coi như nền tảng ban đầu.
Tôi lặng người, không hiểu nổi vì sao những điều quan trọng như vậy lại được mang ra nói khi mọi thứ đã gần như xong xuôi. Tôi hỏi anh vì sao trước đây không đề cập, anh chỉ đáp ngắn gọn rằng cưới xin là chuyện cả đời, tính toán kỹ một chút cũng không sai. Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy mình không còn là người phụ nữ sắp làm vợ anh, mà giống như một món hàng đang được cân đo bằng những con số cụ thể.
Tối hôm đó tôi về nhà rất muộn. Mẹ nhìn thấy mắt tôi đỏ hoe nhưng không hỏi. Sáng hôm sau, khi tôi kể hết mọi chuyện, mẹ tôi im lặng rất lâu rồi chỉ nói một câu: “Nhà mình không giàu, nhưng không bán con gái”. Câu nói ấy khiến tôi bật khóc.
Tôi gọi lại cho anh, nói rằng gia đình tôi không thể đáp ứng những yêu cầu phát sinh vào phút chót. Tôi đề nghị nếu thực sự yêu nhau, hai đứa có thể cùng cố gắng sau khi cưới. Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi anh nói, giọng lạnh đi, rằng tôi nghĩ quá đơn giản, rằng không có nền tảng vật chất thì hôn nhân chỉ là mơ mộng. Lúc ấy tôi nhận ra, giữa tôi và anh đã xuất hiện một khoảng cách rất lớn, không phải vì tiền, mà vì cách chúng tôi nhìn nhận giá trị của nhau.
Ba ngày trước lễ cưới, tôi quyết định hủy hôn. Đó là quyết định đau đớn nhất trong đời tôi. Tôi phải gọi điện xin lỗi họ hàng hai bên, chịu đựng những ánh mắt dò xét, những câu hỏi đầy tò mò và cả những lời trách móc. Có người bảo tôi dại dột, có người khuyên tôi nhịn một chút cho yên chuyện. Nhưng chỉ mình tôi biết, nếu hôm ấy tôi nhịn, có lẽ suốt quãng đời sau này tôi cũng sẽ phải nhịn tiếp, trong một cuộc hôn nhân mà ngay từ đầu tôi đã không được tôn trọng.
Anh nhắn tin trách tôi bốc đồng, nói tôi làm anh mất mặt, làm gia đình anh tổn thương. Nhưng anh không hề hỏi tôi có đau hay không, có hoang mang hay sợ hãi thế nào khi đứng trước một quyết định lớn như vậy. Những tin nhắn ấy khiến tôi buồn, nhưng cũng khiến tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Thời gian đầu sau khi hủy hôn, tôi sống trong cảm giác trống rỗng. Có lúc tôi tự hỏi mình liệu có quá cứng rắn, có đánh mất hạnh phúc chỉ vì tự ái. Nhưng càng về sau, tôi càng hiểu rằng một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng sự toan tính và áp đặt thì sớm muộn cũng trở thành gánh nặng. Một người đàn ông thật sự yêu bạn sẽ không đặt bạn vào thế phải lựa chọn giữa tình yêu và lòng tự trọng.
Giờ đây, khi nhìn lại, tôi biết mình đã mất đi một đám cưới mà nhiều người mong ước, nhưng đổi lại, tôi giữ được quyền quyết định cuộc đời mình. Tôi không hối hận. Bởi thà đau một lần trước ngưỡng cửa hôn nhân còn hơn mang theo nỗi ấm ức suốt cả cuộc đời làm vợ. Và tôi tin rằng, khi một người phụ nữ đủ dũng cảm để dừng lại đúng lúc, đó không phải là thất bại, mà là cách cô ấy tự cứu lấy mình.
(Tâm sự của độc giả)
Kim Tiền
